“Mình chia tay, anh nhé...”
Con hẻm nhỏ.
Trưa nắng
Góc phòng.
Nó lại cúp học
Không ai còn nhận ra Nó nữa.
Gương mặt hốc hác, xanh xao, không có một chút thần sắc trên mặt
Kể từ ngày đó, Nó đã chết.
Từ cái ngày Ấy nói lời chia tay.
Chỉ một câu
Và Ấy như biến mất khỏi cuộc đời Nó.
Vẫn ở ngay đây mà không thấy mặt nhau
Điện thoại vẫn reo, không ai bắt máy
Tin nhắn Nó gửi rơi vào khoảng không im lặng.
Nó cũng rơi vào vực thẳm.
Lỗ đen sâu hoắm trong tim...
“Đợi em...”
Send...
Thứ Bảy...
Chủ nhật...
Thứ Hai...
Thứ Ba...
Quán xưa vẫn thế.
Vẫn như ngày đầu đôi ta gặp nhau.
Bàn số 9
Giờ chỉ còn mỗi anh
Ly ca cao lạnh ngắt
Anh nhớ...
Những chiều mưa đôi ta bên nhau
Anh nhớ...
Nụ cười của em...
Anh nhớ...
Mái tóc em...
Ánh mắt em...
Mùi nước hoa đó...
Anh nhớ...
Cốc ca cao ấm nóng ngày nào
“Em muốn anh luôn ngọt ngào như thế...”
Anh nhớ...
Em...
“Em không đến.
Anh biết
Trong cuộc đời Em
không còn cần Anh nữa
Thế sao...
Anh vẫn ngồi đây...
Vẫn quán quen
Vẫn bàn số 9
Vẫn ly ca cao nguội lạnh
Anh yếu đuối quá chăng...?
Có lẽ
Anh sẽ học cách quên Em
Như Em đã quên Anh...
“Nếu hôm nay em đành lòng chia tay
Thì lúc xưa, là Anh có lỗi...”
Anh luôn mong Em mỉm cười
Nếu việc ở cạnh Anh không còn khiến Em vui nữa
Thì bây giờ, là lúc ta nên buông tay nhau
Để em nắm lấy một bàn tay khác
Ấm áp hơn...
Vậy thôi, Em nhé...
Anh sẽ quên Em...”
Gửi lại lá thư cho Chủ quán
Nó bước đi
Tạm biệt...
“You’ve got a message”
From: Em...
“9, 7, 5. Cho lần cuối...”