.........HẾT..............
Đã hết rồi những buổi nói chuyện giữa BẠN và NÓ.
Đã hết rồi những ngày nhắn tin không biết chán, không thấy phiền giữa BẠN và NÓ.
Đã hết rồi những nụ cười của BẠN.
Đã hết rồi những lời nói,những tin nhắn quan tâm,lo lắng của BẠN dành cho NÓ và nguợc lại.
Đã hết rồi những lần giận dỗi.
Đã hết rồi những lời xin lỗi.
Đã hết rồi những lời chúc ngủ ngoan mỗi tối.
Đã hết rồi những lời yêu thuơng mà NÓ dành cho BẠN.
.........CÒN.............
BẠN trong NÓ chỉ còn là những lời nói ngắt quãng.
BẠN trong NÓ chỉ còn lại sự lạnh lùng, thờ ơ đến đáng sợ.
BẠN trong NÓ chỉ còn là sự né tránh,là sự im lặng mỗi khi đi chung.
BẠN trong NÓ chỉ còn là 1 hình ảnh lúc ẩn,lúc hiện,cứ như là ảo giác,thấy đó nhưng không bao giờ với tới đuợc.
GIữa BẠN và NÓ chỉ còn lại khoảng cách,ngắn thôi nhưng không gì có thể xóa bỏ đuợc.
BẠN trong NÓ bây giờ hòan toàn xa lạ.
BẠN đến từ 1 hành tinh khác hay NÓ vô tình rơi vào thế giới của BẠN,1 thế giới hoàn toàn lạ lẫm,xa xăm đối với NÓ.
NÓ chỉ là 1 hòn đá nhỏ mà vô tình BẠN vấp phải trong thế giới rộng lớn của BẠN.
Trong phút chốc NÓ đến với BẠN rồi cũng trong phút chốc NÓ biến mất trong mắt BẠN,chỉ đơn giản như 1 cơn gió tình cờ thổi ngang qua.
BẠN không cần NÓ nữa rồi.
Nếu vậy thì NÓ đành phải rời xa BẠN thôi,NÓ chấp nhận mất BẠN để khỏi phải đau buồn nữa mặc dù biết rằng mất BẠN là NÓ gần như mất tất cả nhưng NÓ vẫn phải làm.
Còn lại trong NÓ bây giờ chỉ là sự trống trải,NÓ không biết mình đang làm gì,đang nghĩ gì nũa.
NÓ uớc rằng mình có thể thay đổi quá khứ để NÓ không phải mất BẠN như bây giờ nhưng làm sao mà đuợc chứ,quá khứ làm lỗi thì hiện tại phải gánh lấy hậu quả thôi,cuộc sống mà.
Mong rằng thời giai sẽ giúp NÓ xóa mờ mọi thứ,sẽ giúp NÓ có lại BẠN như ngày truớc vì NÓ nhớ lắm nụ cười,nhớ lắm tiêng nói và nhớ lắm những tin nhắn của BẠN.Nhưng chắc có lẽ điều này sẽ không bao giờ xảy ra đâu.
Đã hết rồi những buổi nói chuyện giữa BẠN và NÓ.
Đã hết rồi những ngày nhắn tin không biết chán, không thấy phiền giữa BẠN và NÓ.
Đã hết rồi những nụ cười của BẠN.
Đã hết rồi những lời nói,những tin nhắn quan tâm,lo lắng của BẠN dành cho NÓ và nguợc lại.
Đã hết rồi những lần giận dỗi.
Đã hết rồi những lời xin lỗi.
Đã hết rồi những lời chúc ngủ ngoan mỗi tối.
Đã hết rồi những lời yêu thuơng mà NÓ dành cho BẠN.
.........CÒN.............
BẠN trong NÓ chỉ còn là những lời nói ngắt quãng.
BẠN trong NÓ chỉ còn lại sự lạnh lùng, thờ ơ đến đáng sợ.
BẠN trong NÓ chỉ còn là sự né tránh,là sự im lặng mỗi khi đi chung.
BẠN trong NÓ chỉ còn là 1 hình ảnh lúc ẩn,lúc hiện,cứ như là ảo giác,thấy đó nhưng không bao giờ với tới đuợc.
GIữa BẠN và NÓ chỉ còn lại khoảng cách,ngắn thôi nhưng không gì có thể xóa bỏ đuợc.
BẠN trong NÓ bây giờ hòan toàn xa lạ.
BẠN đến từ 1 hành tinh khác hay NÓ vô tình rơi vào thế giới của BẠN,1 thế giới hoàn toàn lạ lẫm,xa xăm đối với NÓ.
NÓ chỉ là 1 hòn đá nhỏ mà vô tình BẠN vấp phải trong thế giới rộng lớn của BẠN.
Trong phút chốc NÓ đến với BẠN rồi cũng trong phút chốc NÓ biến mất trong mắt BẠN,chỉ đơn giản như 1 cơn gió tình cờ thổi ngang qua.
BẠN không cần NÓ nữa rồi.
Nếu vậy thì NÓ đành phải rời xa BẠN thôi,NÓ chấp nhận mất BẠN để khỏi phải đau buồn nữa mặc dù biết rằng mất BẠN là NÓ gần như mất tất cả nhưng NÓ vẫn phải làm.
Còn lại trong NÓ bây giờ chỉ là sự trống trải,NÓ không biết mình đang làm gì,đang nghĩ gì nũa.
NÓ uớc rằng mình có thể thay đổi quá khứ để NÓ không phải mất BẠN như bây giờ nhưng làm sao mà đuợc chứ,quá khứ làm lỗi thì hiện tại phải gánh lấy hậu quả thôi,cuộc sống mà.
Mong rằng thời giai sẽ giúp NÓ xóa mờ mọi thứ,sẽ giúp NÓ có lại BẠN như ngày truớc vì NÓ nhớ lắm nụ cười,nhớ lắm tiêng nói và nhớ lắm những tin nhắn của BẠN.Nhưng chắc có lẽ điều này sẽ không bao giờ xảy ra đâu.